Thursday, May 17, 2007

Văn chương Bùi Tín

http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=8870&rb=0401

Quả là Bùi Tín múa bút hay thật, nhưng sao lại ngược nhau vậy? Phải chăng sau khi “giác ngộ”, ông nhận ra sự xâm lược là chính nghĩa, sự chống xâm lược là phi nghĩa và việc giành độc lập là vô bổ nên ông đã phải sám hối viết ngược lại. Cũng như ông từng ca ngợi cuộc chiến của Mỹ ở Iraq: “đông đảo nhân dân thế giới hoà chung trong niềm hân hoan vui mừng khôn xiết... Với mọi con người tiến bộ, dân chủ, yêu hòa bình, trái đất như đẹp hơn hôm qua, cuộc sống đáng sống hơn, trái đất như sạch sẽ hơn, bầu trời như trong xanh hơn… Những cảnh nhân dân Iraq chào đón liên quân với những nụ cười rạng rỡ”. Với thực trạng Mỹ đang sa lầy, Bộ trưởng Quốc phòng phải từ chức, và gần đây một lần tôi được nghe trên tivi, Tổng thống Bush nói thực chất cuộc chiến ở Iraq là cuộc chiến vì dầu hỏa (đại ý ông nói chúng ta tiến hành cuộc chiến vì không thể để một chế độ như vậy nắm giữ một nguồn dầu hỏa lớn)… thì không biết Bùi Tín nghĩ sao về sự quen tay múa bút như trên của mình?


Thử đọc vài dòng trước đây Bùi Tín viết về phe đối nghịch ngày xưa ta sẽ thấy giọng điệu cũng không khác gì giọng điệu ông viết về lãnh tụ, Đảng và chế độ ngày hôm nay, nó giống nhau ở điểm là đều không khoa học: “Vậy mà CIA đã qua một tấn thảm kịch. Một tấn thảm kịch chôn vùi cái uy danh hão của nó. Liên Xô đã phá vỡ ưu thế chiến lược hạt nhân của Mỹ, Cách mạng Cuba, Cách mạng Việt Nam… bêu cái bộ mặt “chưng hửng”, “ăn hại”, “vô tích sự”, bất lực của CIA… Chúng đã buộc phải cúi đầu”; “Hơn thế nữa, những Richard Nixon, Gerald Ford, Henry Kissinger, những viên tướng Joe Smith, những đại sứ Martin, Mérillon, cho đến những Nguyễn Văn Thiệu, Trần Văn Hương, và một loạt tướng tá và chính khách cấp cao Mỹ-Sài Gòn mà anh ta từng chiêm ngưỡng, tin tưởng đến sùng bái – qua kiểm nghiệm khắt khe của chiến tranh của lịch sử - hiện nguyên hình là những con rối của thời cuộc, những kẻ xuẩn ngốc… Tất cả đều không đáng một đồng đôla nhỏ!” (theo báo Nhân Dân ngày 19/6/06, bài đã dẫn).

Trong chiến tranh người ta có thể viết kiểu tuyên truyền, còn sau giải phóng, giai đoạn cần rút ra bài học thì một người có tư duy khoa học không bao giờ viết vậy. Có người đi Mỹ tận mắt chứng kiến sự giàu mạnh đã rất tự hào rằng ta phải tài năng thế nào mới có thể thắng được một đối phương hùng mạnh như thế. Như vậy thật khó tìm được sự thật trong những bài viết của Bùi Tín; trước đây cần ca ngợi ông tô đỏ, bây giờ cần chống đối ông bôi đen, đâu là “mặt thật” để tin ông đây!

Trong bài viết, Bùi Tín cũng đã kéo tướng Trần Độ và một loạt “chiến sĩ dân chủ” khác vào “phe” mình để biện hộ cho sự chống đối. Nhưng tôi thấy tướng Trần Độ cũng như nhiều nhà bất đồng chính kiến khác không giống Bùi Tín, tính cách họ có điểm đáng nể, đó là họ dám chấp nhận thiệt thòi để nói lên chính kiến của mình, họ không chạy trốn, họ không bôi trắng thành đen, bôi đen thành trắng như Bùi Tín. Chính vậy, khi Trần Độ chết, ông vẫn được nhiều người tử tế “vô cùng thương tiếc”. Còn nói chung, về những mặt yếu kém của xã hội, Bùi Tín cũng như những người chống đối, những người góp ý, ngay cả bản thân tôi cũng đã viết không ít, có rất nhiều điểm đã viết ra là đúng, nhưng có một sự khác nhau là, từ thái độ chống đối hoặc xây dựng, người ta sẽ đánh giá khác nhau và đưa ra cách giải quyết khác nhau. Bùi Tín cũng như một số tác giả khác thường chỉ xoáy sâu thổi phồng những yếu kém, không đặt chúng trong toàn cục, nên ít được dư luận trong nước đồng tình rộng rãi. Tôi cũng đã trông thấy những đoàn “biểu tình” trước đài truyền hình TPHCM, thường là mấy chục cô bác nông dân, nhưng họ chỉ đả đảo ông chủ tịch xã, huyện nào đó ăn chặn đất của họ chứ họ vẫn giương cao biểu ngữ “Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm”! Nếu xã hội Việt Nam hiện thời chỉ thối nát như ý Bùi Tín thì nó đã tự sụp đổ từ lâu rồi, các nước đều tránh xa, chứ không tíu tít đến bỏ tiền của vào đầu tư như thế.

No comments: